Thanh xuân này còn gì đẹp hơn là tà áo dài trắng, bộ đồng phục trắng cùng những nét mặt trong veo đang nô đùa dưới tán cây phượng vĩ.
Chớp mắt một cái, ba năm đẹp và sinh động như cuốn truyện tranh đã dần đi đến những trang cuối cùng, nửa muốn cùng nhau xem cho bằng hết, nửa lại chần chừ không dám lật thêm trang. Đến những giờ phút sau cùng, mọi hiềm khích cãi vã, những lần bị mắng, bị phê bình, trách phạt, bỗng trở nên đầy luyến tiếc. Bởi tháng năm đó, kí ức đó, từ giờ đến mãi về sau chỉ còn lại trong hoài niệm. Có lẽ điều không cam tâm nhất, chính là vĩnh viễn phải xa rời những gì đã từng thân thuộc mà biết chắc không thể nào tìm lại được.
Thôi thì dẫu chúng ta không thể thắng được thời gian, nhưng chúng ta có thể đóng băng tất cả những cảm xúc này để nó luôn tinh khôi như ngày hôm nay.
Như ngày ta có nhau, có cả thanh xuân…
————— ♥ —————