Thời gian như cát nắm trong lòng bàn tay, dù ta có nắm thật chặt hay buông tay ra, nó cũng ngày một vơi đi mất…
Có những tháng ngày trôi qua chưa từng ngoảnh lại, tuổi trẻ cứ thế miệt mài kéo theo những năm tháng đẹp đẽ trở thành kỷ niệm, tớ chỉ nhớ rằng khi ở bên các cậu – 9a1 mùa 4 thì chúng ta đã có có 4 mùa thật đẹp: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Ngày nào cũng là một kỷ niệm đáng giá. Cho đến khi xa các cậu rồi, tớ mới nhận ra những tháng ngày mà ta bên nhau…đó chỉ còn là những mùa nhớ…
299 ngày ngắn ngủi nhưng thật đẹp đến nhường nào. Đó là những ngày nắng đẹp cùng nhau vui cười, là những ngày giông tố trong căn phòng 303 bỗng ngột ngạt đến lạ. Đó là ngày đầu tiên gặp nhau còn bỡ ngỡ vậy mà thoáng chốc đã đến ngày cuối cùng chan chứa bao niềm xúc cảm khó tả… Tất cả như quyện lại tạo thành một mảnh ký ức sắc mỏng gắn chặt vào trái tim của mỗi người, để chúng tôi – những thành viên của 12A1, những con người của 303 mỗi khi nhắc đến, chúng tôi lại biết khóc, lại biết cười, mỗi người như trở thành hành trang quý báu của nhau, để lỡ mai sau có vấp ngã giữa đường ddời chông chênh, chúng tôi có cái để tựa vào mà đứng lên…
“Chỉ còn những mùa nhớ”- nhớ thầy – người mà chúng tôi có thể dám tự tin khẳng định rằng:”Tôi đã có một người thầy tuyệt nhất!”; nhớ các cậu – những gương mặt mà tôi luôn muốn gặp lại đầy đủ dù chỉ một lần, một lần nữa…; nhớ căn phòng 303 – căn phòng nằm nghe nắng mưa, căn phòng ấy không chỉ đẹp vì màu sơn mà còn đẹp vì màu kỷ niệm: màu của nụ cười và của nước mắt…
Tôi không cho phép bản thân mình được tiếc vì những tháng ngày ít ỏi ấy nhưng tôi cho phép mình được nhớ, nhớ rằng chúng ta đã có một cuộc hạnh vận gặp nhau và trở thành một phần đẹp đẽ trong chính cuộc đời mỗi người.Nếu thanh xuân là một cơn mưa rào, hãy cho tớ được cảm lạnh nhưng mà hãy cảm lạnh cùng tớ nhé. Yêu các cậu nhiều 299 lần. ”
Tác giả: Trần Trọng Đoàn
————— ♥ —————