“Cuộc sống này, có tìm gặp được nhau giữa bao người, đó thật sự là một mối lương duyên. Thật may mắn, chúng ta – 51 thành viên – đã gặp được nhau, cùng dựng xây gia đình nhỏ mang tên 12C2.
Gia đình ấy đã cùng nhau tận hưởng bao niềm vui. Đó là lúc những thành viên của lớp thi nhau hát hò, nhảy múa vào giờ ra chơi hay khi trống tiết; đó là lúc mỗi người thở phào khi hết tiết học của những thầy, cô mang bao nhiêu “thương nhớ”; cùng nhau khoái chí xem những tấm “ảnh dìm” để đời của các bạn; cùng nhau tham gia những chuyến đi ngoại khóa hay cùng nhau tay dựng, tay xây nên cổng trại, túp lều thật xinh xắn trong ngày lễ “Trưởng thành và Tri ân”;…
Vui cười là thế và cả những nỗi buồn cũng nhiều đến thế. Tất cả chúng ta từng phải đối mặt với hiểu lầm và những hiềm khích không đáng có. Nhưng thuyền có mạnh thì sóng phải lớn, sau tất cả, chúng ta vẫn là một gia đinh nhỏ đầy yêu thương như những gì vốn có. Bởi vì, chúng ta học được cách cảm thông và dung hòa được cảm xúc của mình. Sẽ chẳng có tập thể nào đoàn kết khi không cùng nhau lắng nghe. Tuy thế, mỗi chúng ta đều làm được điều đó để bảo vệ ngôi nhà nhỏ này.
Ngày tổng kết của chúng ta đã qua rất lâu, bao chùm bóng mang theo niềm mơ ước đã bay vào bầu trời xanh trong ngày ấy,… cả những cánh phượng đầu mùa cũng buông rơi theo từng tiếng trống trường cuối cùng ngân vang. Giờ đây, chúng ta đã trưởng thành, tự do trên con đường trăm ngã, có được trăm điều nhưng không bao giờ có được “tất cả chúng ta”. Từ một cô, cậu lớp 10 đầy bỡ ngỡ đến những cô, cậu lớp 12 chẳng sợ trời, chẳng sợ đất,… chỉ sợ rớt đại học. Thời gian cứ miên man đến lạ, chợt ngoảnh đầu, thì ra tà áo trắng đã mang màu kí ức.
Nhưng mình tin rằng, dưới vòm trời Hoàng Hoa này, chúng ta đã cùng nhau viết nên trang lưu bút thanh xuân thật rực rỡ. Và khi nhìn lại những tấm ảnh kỉ yếu này, mỗi chúng mình sẽ sống lại thời niên thiếu thật đẹp.
Thời gian có thể lấy đi tuổi trẻ nhưng không thể lấy đi hồi ức về thanh xuân của chúng mình. Dù sau này, mỗi chúng mình có thành công hay không, có giàu sang hay không, phải luôn nhớ rằng: hãy sống thật tử tế. Chỉ khi đó, chúng mình không trở nên tầm thường trong cuộc đời. Đặc biệt là không phải nói lời xin lỗi cho thời niên thiếu “phi thường” của chúng ta.
“ Vì sao trời lại xanh
Vì chúng ta còn trẻ
Vì sao phượng rực lửa
Vì nhiệt huyết trong tim.”
Gửi lời cảm ơn chân thành đến Kỷ yếu Sài Gòn đã giúp gia đình nhỏ 12C8 của chúng em có một thanh xuân trọn vẹn hơn. “
Tác giả: Hồ Thị Thảo Vân
————— ♥ —————