Điều gì làm cho con người thân thiết với nhau hơn? Tôi nghĩ đó chính là thời gian.
Từ những người bạn khác lớp, không quen biết, không nói chuyện với nhau, đôi khi lại không có thiện cảm với nhau từ cái bước chân đầu tiên vào lớp. Nhưng rồi với sự chèo lái chiếc thuyền bự với 43 đứa con với đủ tính cách khác nhau. Thì giờ đây có lẽ chúng tôi như là một gia đình. Giờ đây khi xa ngôi trường, xa thầy cô, xa bạn bè thì điều mà t mong muốn nhất đó là được một lần trở lại những ngày tháng học sinh.
Cùng ngồi học với nhau, cùng vui cười, cùng ăn vụng, hay cùng nhau chọc một bạn nào đó. Và cái khoảng khắc hồi hộp từng giây khi lên khảo bài, làm bài có lẽ đối với lớp 12B2 của tôi sẽ không bao giờ quên được. Bây giờ khi thời gian trôi đi quá nhanh tôi cảm thấy bồi hồi tiếc nuối về những ngày tháng học trò đã qua đi.
Đã có bao giờ bạn nghĩ về một công việc đi học suốt đời không? Riêng tôi thì có đó! Tôi cảm thấy mỗi ngày đến trường được gặp chú bảo vệ, thầy cô, bạn bè, trường lớp, cái không khí ồn ào và cũng có lúc yên tĩnh đến nao lòng. Làm sao tôi có thể quên được điều ấy. Khi chúng tôi biết rằng đời người có hạn và thời gian thì vô hạn.
Lớp chúng tôi đã quyết định cùng với nhau tạo nên những kỷ niệm là những tấm ảnh thật đẹp. Để mai này khi xa nhau. Mỗi đứa đi trên một con đường khác nhau thì hãy luôn nhớ về ngôi nhà nhỏ bé thân thương với biếc bao kỷ niệm với nhau. Nhớ về những người cô ( người mẹ) nghiêm khắc nhưng giàu lòng yêu thương hay là những đứa quậy phá nhất lớp tạo tiếng cười cho lớp khi học căn thẳng hay là anh bạn lớp kế bên tôi từng thích thầm.
Giờ đây những kỷ niệm ấy sẽ được lưu giữ trong bức ảnh tập thể của lớp 12B2. Tôi không bao giờ muốn quên đi những kỷ niệm này vì nó như một món quà ông trời dành riêng cho mỗi người và vì nó là duy nhất. Và nó cũng thật quý giá.
Lớp phó tôi chúc các bạn luôn thành công trên con đường các bạn đã chọn. Điều quan trọng là hãy tự tin và luôn tin tưởng vào chính mình.
Tác giả: Lê Thị Mỹ An
————— ♥ —————