Chúng ta đã từng vội vã mong được rời khỏi ngôi trường này, vội vã mong được ùa vào đời để trở thành một con người trưởng thành tự do. Chúng ta cứ nghĩ rời khỏi nơi đây sẽ là một chân trời mới tươi đẹp hơn những buổi sáng không chạy kịp tiếng trống trường, hơn những bữa kiểm tra mà lại chưa lại học bài. Đúng là chúng ta sẽ có nhiều sự lựa chọn tốt đẹp hơn, nhưng đồng thời cũng đã bỏ lỡ mất cả một thiên đường…
Trưởng thành, thật ra chính là cuộc chia ly đau lòng nhất. Đó là khi mỗi chúng ta sẽ đối diện với những va vấp trên đường đời nhưng lại không còn ai bên cạnh như ngày xưa khi cả đám thủ thỉ rủ nhau cúp học rồi cùng chịu phạt. Chúng ta phải mang vác một túi hành lý với quá nhiều trách nhiệm nặng trĩu trên vai, buộc mình phải lý trí chọn lấy cái mình cần làm thay vì muốn làm, sẽ không còn cảm xúc vô tư có thể bất chấp nhiều thứ để bảo bọc lấy cái niềm vui của riêng mình.
Chúng ta, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành. Chỉ là có một chút lưu luyến đối với quãng thời gian tươi đẹp đã qua, khi đó chúng ta có nhau và có nhiều kí ức sống động khó có thể phai mờ trong cuộc đời…
————— ♥ —————